.
Showing posts with label truyen-tinh-yeu. Show all posts

Người ta nói phụ nữ là bông hoa còn đàn ông là cái chậu, phải nhìn sự tươi trẻ, ngọt ngào, hạnh phúc của bông hoa thì mới biết được người đàn ông của cô ấy tốt đến nhường nào.
Anh à, hóa ra trước giờ em cứ ngỡ yêu thương sẽ là liều thuốc quý giá nhất chữa lành vết thương của một trái tim chưa lành sẹo. Nhưng không. Em nhầm rồi vì dù có thế nào, dù có là gì thì nếu không phải anh – mọi thứ đều vô nghĩa. Đều vô nghĩa anh ạ.
Gần đây, bất cứ bản nhạc nào cũng làm em bật khóc. Đâu phải mình mới chia tay, cũng đâu phải mình lại va phải nhau nhưng dường như, dường như gần đây mọi thứ như ùa về cùng một lúc, bủa vây lấy em bé nhỏ.
“Em bé nhỏ của anh”.
Lúc nào em cũng muốn được nghe anh gọi như vậy. Chẳng phải là thứ gì quá ngọt ngào nhưng mỗi khi em nghe anh nói, em thấy tim mình ấm áp, thấy em thực sự là một đứa con gái đang chìm trong hạnh phúc, bỏ mặc cả thế giới ngoài kia, bỏ mặc những áp lực cuộc sống, những phồn hoa đô thị.
Đôi khi em cũng chán ngán cái vỏ bọc mạnh mẽ của mình nhưng thực sự nếu không có nó thì em biết phải làm sao bây giờ hả anh? Em không còn là đứa trẻ bất hạnh năm 13 tuổi nữa. Em bây giờ đã là cô gái 21 tuổi. Và em vẫn là em bé nhỏ của anh thôi.
Hãy để em nghĩ mãi như thế anh nhé. Anh biết mà, em sợ sự thay đổi của lòng người nên bản thân em cũng sợ sự thay đổi của chính mình. Con người ngoài kia vẫn cứ thế, lòng người vẫn cứ chật chội như thế, cứ thay đổi để phù hợp mà đã không còn là họ của những ngày xưa cũ nữa, mà quên đi lần gần nhất mà mình cười hạnh phúc là gì.
Có những ngày dù làm gì cũng thấy chán.
Em giờ đây không còn anh. Em tự thỏa hiệp với những áp lực cuộc sống. Chưa lúc nào, chưa bao giờ em cảm thấy được an yên như trước.
Em mệt mỏi rồi anh. Đã ba năm trôi qua, vòng tay anh giờ chỉ là hư ảo. Thỉnh thoảng có những đêm mộng mị em giật mình bừng tỉnh – Em vẫn cô đơn.
Em nhận thức được điều gì là tốt,
Em nhận thức được mình cần phải làm gì,
Vậy mà tại sao em lại mãi như vậy thế anh?
Có lẽ em chẳng cần gì cả. Em chỉ cần yên bình để nhớ anh mà thôi.
neu khong phai la anh
Em cũng không còn thích rong ruổi khắp nơi. Giờ đây, với em chỉ là những buổi café đọc sách, ngồi nghe vài bản nhạc, nói với nhau dăm ba câu chuyện: về đời, về người, về chuyện chúng mình.
Nhiều lúc em tự hỏi, nếu như em cứ tiếp tục cuộc sống như hiện tại, cũng bon chen như bao người thì liệu em có hạnh phúc? Liệu một ngày em có lại được như xưa?
“Người biết không – Khi mưa rơi ngoài cửa. Người nắm tay ta thì thầm:
– Đừng sợ nữa!
Ta chưa bao giờ mong đợi nhiều hơn”.
Em không giải thích được cái sự vô nghĩa mà em cảm nhận được là gì?
Em vẫn tiếp tục cuộc sống của mình, vẫn tiếp tục yêu thương bố mẹ – vẫn là những bữa cơm xum vầy, vẫn là những buổi tụ tập cùng đám bạn. Là thế. Nhưng…
À, ra là trống trải anh ạ.
Là trống trải.
Trống trải…

Tối qua, chị lại nằm mơ thấy anh.
Anh lướt ngang nhẹ bổng qua cửa sổ rồi thờ ơ tan vào không trung lặng ngắt. Chắc cũng phải bốn năm thêm mấy mươi ngày rồi chị chưa gặp lại anh, ấy vậy mà cứ đều đặn dăm bữa nửa tháng anh lại về trong mộng mị và như thực tại, anh trong giấc mơ cũng lạnh lùng quay lưng về phía chị…
Bốn năm trước, chị gặp lại anh trong một buổi họp lớp, cả hai đứa đều bị “sét tình” đánh “rẹc”, thế là cả hai sau buổi đó cứ đều đặn sáng trưa chiều tối tin nhắn gửi cho nhau tới tấp. Cũng điện thoại, cũng nhắn tin, nhà thì không xa lắm, chỉ độ bằng chiều dài của sáu nhịp cầu Trường Tiền quê chị, ấy thế mà họ chưa hề có cuộc gặp mặt chính thức nào. Không nắm tay, không đứng cạnh nhau, không đi chơi cùng nhau, không gặp nhau và rồi có lẽ cũng tại chữ “không” ấy nên chị đã thực sự để rơi rồi làm phai nhạt khoảnh khắc cháy sáng yêu thương mà anh từng dành cho chị.
Và rồi, sau mười bốn ngày bận rộn yêu đương qua tin nhắn, anh và chị chấp thuận chia tay với lời hẹn “Nếu sau hai năm, anh học ra trường nếu hai đứa vẫn chưa có người yêu thì sẽ quay lại“. Thế thôi, nhẹ nhàng, ngây ngô như khi nó đến, chẳng ai níu kéo hay nhắc nhở nhau hãy yêu thêm cho dài đủ một tháng.
Hai đường song song lại tiếp tục đi thẳng theo con đường đã định…anh trở thành chàng công an đúng như mơ ước ngày xưa còn dang dở của chị, còn chị thì trở thành cô giáo vùng cao.
Sau hai năm, anh công an, chị giáo viên ra trường, vẫn song song đoạn đường đi về nhưng không gặp lại nhau. Thi thoảng thông qua bạn bè, chị vẫn nghe tin tức về anh và như một lẽ tất nhiên của cuộc sống, anh có người yêu làm cùng cơ quan. Chị không tỏ bất cứ thái độ gì, chị lặng cười rồi…nhớ. Chị cũng chẳng thể hiểu, với từng ấy ngày yêu anh thôi mà giờ đây sau hai năm, chị vẫn chăm chăm vào lời hứa ngày xưa và rồi chị cứ đợi và hy vọng…
Đợi qua hết hai năm, qua luôn năm thứ ba, anh vẫn im lặng và né tránh chị. Hằng đêm, chị lôi hình ngày xưa hai đứa chụp chung sân khấu văn nghệ ra nhìn rồi khóc…
– “Anh đang làm gì đó? Nói chuyện xíu được không?
Tin nhắn gửi đi không có hồi đáp. Bao yêu thương, nhớ nhung chất chứa trong lòng tuôn ra ứ nghẹn, nước mắt rơi.
– “Mình quen nhau chỉ mấy ngày, quen qua điện thoại thì chia tay cũng chỉ qua điện thoại thôi, em đừng bận lòng quá!
muoi bon ngay yeu 2
Đôi tay mệt nhoài với lấy điện thoại, chị tập trung đọc kỹ từng từ, từng câu trong tin nhắn gửi tới. Vậy là anh vẫn không biết tình cảm thực sự của chị, anh cũng không cho chị cơ hội gặp mặt để nói rõ, anh bình yên sống cuộc đời của riêng anh, không hề biết bốn năm nay chị nổi sóng gió vì anh đã bao nhiêu lần, anh đâu biết rằng chỉ cần bắt gặp một màu xanh lá cây quen thuộc trên đường tim chị cũng đã đập loạn nhịp. Chị hay nói vui với bạn bè rằng chị sợ gặp công an, tụi nó chỉ cười chê rằng chị nhát, không một ai biết được rằng chị sợ gặp công an vì màu xanh ấy sẽ khiến tim chị đau trở lại, một chút thoáng qua nhưng đủ khiến chị ngột ngạt và nhung nhớ.
Đời vẫn trôi lờ lững, nắng vẫn đều đặn lên, thi thoảng mưa rơi ngập ngụa cuộc sống xung quanh chị, và có lẽ…có lẽ khi nào sắc xanh không còn trên đời này nữa thì tới khi đó mối tình mười bốn ngày của chị mới thực sự nhạt phai.

Cô vốn là người hiền lành, hiền đến mức khờ khạo. Ấy vậy mà giờ lại hồn nhiên công bố chuyện sống thử khi chưa cưới đầy hãnh diện như thế.
***
Năm thứ 4 đại học, trong giờ nghỉ giải lao giữa buổi học ngay thứ 7, cô háo hức công bố với đám bạn thân: “Từ mai tớ sẽ đến ở với anh ấy. Hai đứa thuê nhà sống. Hôm nào lên nhà mới xong, mời cả đội tới nhà tớ chơi nhé”.
Đám bạn mắt tròn mắt đẹp nhìn Hà Thương. Cô vốn là người hiền lành, hiền đến mức khờ khạo. Ấy vậy mà giờ lại hồn nhiên công bố chuyện sống thử khi chưa cưới đầy hãnh diện như thế:
– “Thương, cậu điên rồi. Cậu định sống với anh ta thật á? Nhưng… hai người chưa cưới mà. Như thế, con gái thiệt lắm đó?”.
– “Ờ, tớ điên, tớ điên thật rồi”
Trong đôi mắt của Hà Thương sáng rực lên niềm vui của một kẻ đang yêu. Một cảm giác yêu đến điên dại và bất chấp. Tình yêu có khả năng thật kì bí, nó có thể làm thay đổi quá nhiều. Hà Thương, một cô gái quá đỗi giản dị lại đầy hứng khởi khi sống thử với một người đàn ông chỉ vừa yêu 3 tháng.
Hà Thương dọn đến căn hộ chung cư mini sống cùng với anh. Anh là một chàng trai dân thiết kế, lãng mạn và bay bổng. Sống với anh, Hà Thương nghĩ mình trở thành bà hoàng. Anh làm hết mọi việc, mỗi sáng sớm anh đánh thức cô dậy bằng một nụ hôn. Một bàn ăn xinh xắn và ly sữa trắng chờ cô thưởng thức. Anh làm không phải chỉ như một người chồng tận tụy mà còn như thế đấy là niềm hạnh phúc duy nhất mà anh muốn có.
Đám bạn bè nói điều ấy chỉ diễn ra trong vài tuần. Rồi anh ta sẽ bắt đầu chửi mắng cô, sẽ bắt cô phục dịch. Nhưng Hà Thương không tin là thế. Hơn 1 năm qua đi, sau khi cô ra trường, cô vẫn chưa phải làm những điều mà đám bạn cảnh báo. Anh vẫn nấu cơm mỗi tối, rửa bát và gọi cô dậy vào sáng mai. Anh gọi cô là “Bé bông”. Mọi thứ vẫn như ngày đầu, chỉ có tình yêu dày thêm thôi thì phải.
Cô bắt đầu xin đi làm. Nơi cô làm việc yêu cầu phải ít nhất 3 năm sau khi ra nhập công ty mới được phép kết hôn và mang bầu. Ngày nhận việc cô háo hức bao nhiêu thì khi có quyết định đó, cô lại buồn bấy nhiêu. Cô đã chờ đợi để được mặc chiếc váy trắng tinh, trở thành cô dâu xinh đẹp của anh lâu lắm rồi. 3 năm, lại khắc khoải để chờ đợi gọi nhau bằng vợ, bằng chồng hợp pháp nữa ư?
– “Cô gái của anh khờ quá? Cả thế giới này ai mà chẳng biết chúng mình là vợ chồng? 3 năm nữa cưới cũng được chứ sao. Khi ấy, chắc mọi người sẽ thốt lên ‘Vợ chồng Hà Thương đi đăng kí kết hôn đấy à’, cũng tuyệt đấy phải không nào”.
Hà Thương hạnh phúc nép vào vòng tay anh. Cô biết anh đang cố gắng để cô không buồn vì anh biết công việc này, vị trí mà cô có được là điều mà cô mong đợi từ lâu. Cô ôm anh thật chặt, ngủ thiếp đi, mơ về một giấc mơ ngọt ngào.
***
Cô đi làm được 3 tháng, bữa tối nào về cũng có anh đón sẵn ở cổng công ty và chuẩn bị sẵn đồ ăn ở nhà. Trước đây, đám bạn hoài nghi về thứ tình yêu chớp nhoáng khiến Hà Thương – cô gái vốn có quan điểm sống cổ hủ, vậy mà vì yêu anh, cô thay đổi đến chóng mặt. Nhưng giờ, cứ gặp Hà Thương là họ bắt đầu ca thán về sự bất công khi mà cô được yêu thương, chiều chuộng như công chúa. Hà Thương thấy hãnh diện không phải vì thế, cô hãnh diện vì mình đã yêu mà không hối tiếc điều gì.
Anh đi công tác 2 tháng. Đấy là cái tin vào một buổi chiều cuối tuần anh nói với cô. Ngẫm lại, hơn 1 năm rồi, từ ngày đến sống cùng anh, chưa một ngày nào họ không nhìn thấy nhau. Quê anh xa, nên chỉ trừ khi có việc gì trọng đại anh mới về. Hơn nữa anh luôn nói, để cô một mình anh không yên tâm. Lần này anh đi 2 tháng, cô sẽ sống thế nào?
Hà Thương bật khóc nức nở. Anh ôm cô vào lòng động viên: “Chỉ 2 tháng thôi, ngày nào anh cũng điện thoại về cho em, rồi chúng ta sẽ lại bên nhau mà”.
Anh đi. Ngồi thu xếp áo quần cho anh vào chiếc valy, lòng cô buồn rười rượi. Cô tự nhủ: “Rồi sẽ nhanh thôi”.
Cô đi làm, được khoảng 3 tuần xa nhau rồi, mọi thứ khó khăn hơn cô nghĩ. Hà Thương thấy chông chênh trong lòng, nhớ anh, phiền muộn vì những buổi tối dùng cơm một mình. Những cuộc điện thoại của anh vẫn gọi về thường xuyên nhưng không đủ vơi đi nỗi nhớ. Lần nào nghe điện thoại của anh, cô cũng khóc. Anh lại dỗ dành, cưng nựng!
Tuần thứ 4, giữa buổi chiều ngổn ngang công việc, Hà Thương nhận được điện thoại của cô bạn hồi đại học: “Hà Thương, lão cưới vợ. Trời ạ, thế còn mày?”. Cô hơi sững sờ khi không hiêu bạn nói gì:
– “Ai?”
– “Tuấn”
– “Tuấn nào”
– “Còn Tuấn nào, cái gã sống với mày suốt 1 năm qua như vợ chồng, giờ còn hỏi Tuấn nào là sao?”
– “Không, mày nhầm rồi. Anh ấy đi công tác…”
Điện thoại báo có tin nhắn đến. Là số máy của anh!
– “Thôi nhé, anh ấy nhắn tin cho tao đây nè. Chắc lại hỏi về làm chưa, có mệt không? Nghe tin liên thiên ở đâu không biết. Thôi nhé”.
Hà Thương cúp máy và cười thật tươi khi nhìn thấy tin nhắn của người đàn ông mà cô yêu:
“Cô gái của anh!
Ngày mai anh cưới. Em sẽ sốc khi biết tin này. Anh biết lời xin lỗi của anh không có ý nghĩa gì nhưng anh vẫn muốn nói: Anh ngàn lần xin lỗi em!
Ba anh sắp mất rồi, anh cần phải yên bề gia thất cho ông yên lòng. Ba bắt anh lấy vợ, từ khi chúng mình mới chỉ sống cùng nhau. Cô gái được gia đình lựa chọn rất yêu anh nhưng anh thoái thác. Anh từng nói nhất định sẽ chỉ cưới em nhưng cô ấy vẫn chờ. Anh nghĩ, chỉ cần em ra trường, chúng ta có thể cưới. Anh sẽ dắt em về ra mắt bố mẹ. Nhưng, sự nghiệp cần em phải hi sinh một vài điều. Và anh tự nguyện là điều mà em phải từ bỏ.
Anh không đủ can đảm bắt em từ bỏ công việc đó và anh cũng không đủ can đảm để bắt ba chờ lâu hơn nữa. Cứ trách anh vô tình hay tàn nhẫn… Nhưng anh yêu em là thật! Nếu sau 3 năm nữa, cuộc hôn nhân này của anh không thể cứu vãn vì lòng người chẳng yêu nhau, và khi ấy, em còn yêu, xin hãy cho anh cơ hội.
Ngày mai, em sẽ tới dự đám cưới anh chứ?”
Đêm hôm đó một mình Hà Thương trong căn phòng quen thuộc của hai người. Đồ đạc, áo quần của anh vẫn còn đây, cả tình yêu nữa, vẫn tràn ngập nơi này. Nhưng, cô không còn anh!

“Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương”
***
Tôi – sinh viên năm cuối, hai tháng nữa là chính thức bị đuổi khỏi trường và là một “bà già” chính hiệu!
Hắn – cựu sinh viên trường, đang làm quản nhiệm tại một trường tư thục kiêm thêm vài công việc linh tinh khác, nhiệt tình, dễ gần và theo nhận xét của nhỏ bạn tôi là khá “hút”!
Trước khi vào ĐH, tôi chẳng biết trên thế giới có tồn tại một người là hắn dù hai đứa ở chung một làng mười mấy năm trời và cái làng thì nhỏ bé chỉ hơn hai chục hộ gia đình…
Ngày đầu tiên làm thủ tục nhập học, vô tình gặp nhau, lúc đó hắn đang đi cùng ba hắn – (Người theo vai vế tôi phải gọi là “chú”) – ba hắn nhận ra tôi, về làng nói chuyện với ba tôi, rồi ba tôi gọi điện vào Sài Gòn “Thằng đó là em con nha con! Có gì không biết thì hỏi nó”. Rồi ba giảng giải một hồi, nào là ông nội tôi với ông nội nó là anh em ra sao, rồi thì nhà tôi với nhà hắn…Tôi vâng dạ cho qua chuyện vì nghĩ chả có gì liên quan đến nhau đâu…
Gặp nhau một hai lần trong sân trường, thì ra hắn học cùng khoa và trên mình một khóa. Thỉnh thoảng vô tình gặp nhau, hai đứa cùng mỉm cười lướt qua, xem như có quen biết. Ba năm học đại học, mối quan hệ “chị – em họ” giữa tôi và hắn chỉ có thế và như thế…
Vậy thì thân thiết từ lúc nào???…Uhm, hình như từ cuối năm ba thì phải, lúc đó hắn đã tốt nghiệp và đang tìm việc làm (chỉ là việc làm thêm bán thời gian thôi vì cũng như những người khác, ngành của tôi khó xin việc lắm, à quên, chưa nói, hai đứa cùng học sư phạm, ngành Lịch sử – cái môn mà khi mới nghe nói không nằm trong danh sách môn được chọn thi tốt nghiệp thì tụi học sinh liền đua nhau xé đề cương rầm rầm ấy…) còn tôi thì đang chuẩn bị bước vào năm cuối đại học. Một buổi tối, tôi và nhỏ bạn thân đang đi dạo, gặp hắn, thế là ba đứa rủ nhau đi uống cà – phê, nói chuyện rôm rả, giờ mới nhận ra hai đứa “hợp rơ” đến thế, thế là trao đổi số điện thoại, facebook…Thỉnh thoảng liên lạc cho giữ tình chị em cũng tốt mà.
Trong mắt tụi bạn, tôi là một người vui vẻ, dễ gần và luôn là hoạt náo viên dí dỏm mỗi khi nhóm tụ tập. Tôi chơi khá thân và thoải mái với một vài bạn trai cùng lớp ( điều đó có nghĩa là tôi chẳng hề bài xích con trai gì cả, tôi thấy nể tụi con trai nhiều lĩnh vực nữa là đằng khác ) nhưng không hiểu sao mỗi khi có một sinh vật đồng loài – khác phái nào hơi hơi có ý gì đó thì tôi lại vội vã tránh xa, thậm chí cắt luôn điện thoại mới vừa đồng ý cho số, dù ý người ta thể hiện cũng chưa rõ ràng gì cho lắm. Thực tế, tôi nhận thấy mình là một người khá khó tính trong cách chọn bạn và giao tiếp, đặc biệt là từ khi bước vào cuộc sống đại học xa nhà thì mức độ khó tình càng dâng cao, hay cằn nhằn và luôn không có cảm giác an toàn với các mối quan hệ. Vì vậy mà dù đã 22 tuổi – cái tuổi mà đa số lũ bạn đã yêu đương nhiều hơn một lần – thì tôi vẫn chưa có được một mảnh tình nhỏ để vắt vai và thú thật là tôi cũng chẳng muốn vướng vào những thứ rắc rối của tình cảm nam nữ tí nào cả. Cứ nhìn lũ bạn thì biết, đứa thì buồn vui thất thường, đứa thì đa sầu đa cảm, hay khóc, có đứa thì bỏ quên bạn bè lần nào gọi cũng bảo bận rồi chỉ vì cái gọi là “người yêu”… Có nhất thiết phải yêu ai đó đâu, cuộc sống có rất nhiều mối quan hệ và những thứ khác cần quan tâm cơ mà, tôi luôn nghĩ thế…
Cuộc sống ba năm sinh viên của tôi khá tẻ nhạt: đi học, về nhà và đi làm thêm, rãnh rỗi thì nghe nhạc, đọc sách…Tôi có một vài đứa bạn khá thân và chắc khoảng nửa năm mới gặp nhau một lần! Tôi ít khi tham gia phong trào trường lớp, một phần vì tôi không muốn có thêm những mối quan hệ thân thiết với những người – mà theo tôi – chỉ là đi lướt qua cuộc đời nhau – một phần vì tôi không có đủ điều kiện kinh tế để chơi hết mình như lũ bạn trong lớp. Tôi luôn mong thời gian có thể trôi qua thật mau, ra trường và về quê đi làm phụ giúp ba mẹ. Nói chung là tẻ nhạt cực kì nhưng hình như tôi thấy mình khá hài lòng với sự tẻ nhạt này…Dù đôi lúc, tôi giật mình và thấy cô đơn…
Trở về với câu chuyện giữa tôi và hắn. Nói chuyện với hắn khá vui, tính tình hắn rất được, lại chịu khó, ham làm, không hút thuốc…Hắn hiểu biết khá nhiều lĩnh vực và không hiểu tại sao tôi khá thoải mái, thậm chí có phần ngang ngược trước mặt hắn. Điều gì hắn nói ra, dù đúng dù sai, tôi đều đánh phủ đầu bằng cách phản bác, xuyên tạc và tìm khe hở trong câu nói để châm chọc hắn. Dù sao tôi cũng đang ở vai “chị” mà ^^. Nhỏ Tóc Xoăn luôn miệng bảo tôi và hắn mà gặp nhau thì trời nóng cũng thành mát, vì “chém gió” dữ quá đó mà! Thật ra, do công việc của mỗi đứa, số lần tôi và hắn nói chuyện trên face không nhiều, thỉnh thoảng 1tháng hắn gọi tôi 1 lần còn tôi thì chả khi nào chủ động gọi hay nhắn tin gì cho hắn cả, lâu lâu hắn đòi lên chỗ tôi chơi, ừ thì muốn lên thì lên thôi, gặp nhau cho cuộc sống tẻ nhạt của mình thêm tí màu sắc cũng không tồi. Không phủ nhận hắn là một trong số ít người khiến tôi có thể cười hết cỡ trong cuộc nói chuyện (vì tôi là người khá khó tính và hay giữ hình tượng thục nữ mặc dù, theo nhận xét của tụi bạn thân thì tôi chả có tí nào giống thục nữ tí hết ).
Valentine – hắn hỏi tôi có làm gì không, mà tôi thì ngoài đi làm thêm thì có làm gì nữa đâu, tụi bạn cùng phòng đã đi chơi với người yêu từ sớm, thế là hắn lên chở tôi dạo phố, hai đứa lang thang khắp các con đường Sài Gòn ngắm cảnh và ngắm người, thấy thật vui và ấm áp. Tôi chưa bao giờ ra khỏi phòng vào những dịp lễ, phần vì không biết đi đâu, phần vì đi một mình thì đi làm gì, nhưng từ khi có hắn, Noel, giao thừa, Valentine…lễ nào cũng theo hắn “đứng đường” (Đó là tôi hay trêu hắn thế!). Những lúc bên nhau là những lúc chém gió ầm ầm không ngừng nghỉ và đó cũng là cách xả stress hiệu quả nhất đối với tôi. Thoải mái và vô tư, không cần giữ kẽ hay đề phòng một ai, vì hắn là “em” mà. Tôi luôn tự nhủ vì hắn là người thân trong nhà, là bà con nên cứ thoải mái đi, đâu cần phải đề phòng những việc mình sẽ yêu, sẽ bị tổn thương, sẽ rắc rối đủ thứ, chỉ là chị em thôi mà và tôi luôn tin hắn cũng nghĩ thế. Cho đến một ngày…
Cá tháng tư
– “Hay là mình bất chấp hết yêu nhau đi…chị” – tin nhắn từ hắn – thằng em họ mới vô tình “lượm” được từ năm nhất.
Ngạc nhiên, mỉm cười, tôi thầm nghĩ “Muốn chơi chị hả em? còn lâu mới mắc câu nhé!”. Soạn vội tin nhắn trả lời:
– ” \Ok em iu^^”
Thích thú mỉm cười chờ tin nhắn của hắn để còn đáp trả, xem ai sẽ câu được con cá to vào ngày này nhưng hắn im ru. Tôi nghĩ chắc hắn muốn chọc tui vui vậy thôi nên không bận tâm nhiều đến điều đó nữa. Nhưng hình như, mọi thứ, từ lúc bắt đầu đã không hề giống như tôi nghĩ thì phải…
Ngày tổng kết kì thực tập ở trường (tôi đang đi thực tập ở một trường cấp ba trong thành phố), mọi người rủ nhau liên hoan chia tay hoàng tráng ở nhà hàng gần đó để xả xì – trét sau hơn 2 tháng căng thẳng với đám “nhất quỉ nhì ma” và công tác giảng dạy. Biết mình không uống được bia rượu nên ráng giữ mình hết cỡ, vậy mà cuối cùng, không biết tụi thực tập chung đã dụ dỗ, dọa nạt thế nào mà tôi mất ý thức chỉ sau 1 giờ nhập tiệc, mất mặt thiệt, có ai mà mới 1ly đã gục thảm hại như tôi chứ. Hắn xuất hiện, tự nhận là bạn trai và đưa tôi về. Trong cơn lơ mơ tôi chả hiểu chuyện đã diễn ra như thế nào cả. Sáng hôm sau tôi tỉnh dậy với cái đầu còn đang váng vất, đang cố vắt óc nhớ lại chuyện tối qua thì hắn đã xuất hiện tại cửa phòng trọ rủ tôi đi ăn sáng. Ừ thì đi thì đi, có người mời mình miễn phí mà, với lại hôm qua tôi có ăn được tí nào đâu, bụng đang biểu tình dữ dội…
Hìhì, ăn xong tô bún bò, tự nhiên đầu óc tỉnh táo hẳn ra, đúng là “có thực mới vực được đạo” – đạo lí này chưa có sai. Hắn không chở tôi về mà lại ghé vào một quán cà – phê khá yên tĩnh. Thấy lạ thật, bình thường hắn đâu rãnh rỗi tới mức này chứ, lúc nào hắn cũng bận rộn “mần ăn” mà ta ( Hắn làm thêm 3, 4 việc lận, nhiều lúc tôi không hiểu hắn lấy đâu ra sức để chạy nhiều việc như thế ). Chọn một vị trí trong góc khá yên tĩnh để ngồi, đang định mở miệng hỏi thì tiếng hắn đã nhẹ nhàng cất lên, bâng quơ và kèm theo chút trách cứ:
– Không uống được mà còn ham vui uống làm gì? lỡ có chuyện gì thì sao?
Mặc dù là em nhưng hắn ít khi gọi tôi là chị, phần vì hắn lớn hơn tôi một tuổi, phần còn lại thì tôi chưa đoán ra…^^. Nhưng chuyện đó không quan trọng, quan trọng là hắn hôm nay bị sao zậy ta???
– Ủa, đang có chuyện gì hả? Sao hôm nay không đi làm? – Tôi cũng nói trống không, mình là “chị” mà^^
Ném cho tôi một ánh nhìn khá sắc lẻm làm tôi rùng mình rồi ngó chỗ khác, tiếng hắn lại cất lên, nhỏ xíu:
– Lần sau đừng uống vậy nữa, may mà hôm qua anh rảnh nên mới có mặt đưa em về được, không là không biết chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Chuyện gì đang xảy ra vậy nè, có phải tôi nghe lầm không? Nhanh chóng khởi động não để phân tích tình hình nhưng càng phân tích càng rối.
– Bị sao zậy? Lâu lâu muốn làm “Anh” một ngày hả nhóc?
– Không phải lâu lâu mà anh là anh, không lẽ em thích gọi người yêu mình là em???
– Khoan, cái gì mà anh – em, cái gì mà người yêu ở đây??? Chị còn đau đầu lắm nhóc, không đủ sức “đấu” võ mồm với em hôm nay đâu, để khi khác hen.
Tôi nói nhanh và cảm giác hình như mình đang bối rối. Quái, chuyện gì đang diễn ra? sao lần này nói đùa không vui như mọi khi, tôi bắt đầu thấy ghét không khí này.
– Anh không đùa. Bà con thì chỉ ba đời là được rồi. Anh và em đã sang đời thứ năm, thứ sáu, xa lắc đại bác bắn còn chưa tới huống chi em đã nhận lời yêu anh.
Lại bắt đầu dùng não phân tích lời nói và tình hình trước mắt, hình như lờ mờ hiểu nhưng cũng giống như không hiểu gì hết, tôi cố hết sức níu giữ câu chuyện trong tầm kiểm soát của mình:
– Đang nói gì vậy? Không hiểu gì hết…Sáng sớm muốn chọc tui cãi nhau hả? Không có hứng đâu, lúc khác đi.
– Anh đang nghiêm túc, em đừng lảng tránh.
Hình như không phải là đùa. Hình như mọi thứ đã vượt tầm kiểm soát hay nói đúng hơn mọi việc không giống như tôi vẫn nghĩ và có lẽ mối quan hệ giữa tôi và hắn phải chấm dứt tại đây. Nếu trốn tránh không được thì đối mặt đi nào tôi ơi! Lấy hết can đảm nhìn thẳng vào hắn, tôi hỏi giọng run run:
– Khi nào? – Câu hỏi không đầu đuôi nhưng tôi tin hắn hiểu.
– Anh cũng không biết, chắc là từ khi anh muốn gặp em thường xuyên hơn, muốn thân với em hơn và hình như lúc nào cũng muốn nhìn thấy em cười.
Nói chuyện kiểu gì vậy trời? Cái này có được gọi là đang tán tỉnh không? Tự nhiên thấy hắn xa lạ quá, hình như mình không hiểu tí nào về hắn cả. Con trai là thứ sinh vật luôn khiến mình phải bối rối. Chạy trời không phải nắng, không ngờ cũng đến lúc mình gặp phải tình trạng này.
– Em cũng biết chuyện này là không thể. Ở nhà hai bên đều biết mình là bà con họ hàng. – Tôi cố đưa lí do.
– Anh đã nói là pháp luật chỉ cấm 3 đời.
“Nhưng ở quê mình khác chứ ông, còn ăn chung mâm cỗ khi cúng tộc mà! Đừng nói 5 đời, 8 đời cũng bị trưởng bối ở nhà moi ra thuyết giáo” – thầm nghĩ thế nhưng tôi quyết định không tranh cãi nữa, tôi cần thời gian để suy nghĩ.
– Nhưng quan trọng là chị không thích em. – Đây mới là điểm mấu chốt, tôi tin hắn sẽ hiểu.
– Là chưa thích hay là chưa nhận ra, em nên suy nghĩ trước khi trả lời.
Ngạc nhiên. Từ khi nào hắn có cách nói chuyện này? Vẫn biết hắn đã trưởng thành, chín chắn hơn tôi rất nhiều nhưng đã quen với cách nói nhí nhố, chém gió ầm ầm và trêu chọc lẫn nhau, lần đầu tiên trước mặt hắn tôi thấy mình yếu thế như vậy, khả năng ăn nói như chạy đâu mất tiêu. Ừ thì, tôi cần suy nghĩ nhưng trong tình huống này tôi phải suy nghĩ như thế nào đây??? Im lặng.
– Anh thích em
“Làm ơn cho tôi chút thời gian suy nghĩ được không? Tấn công liên tục thế này ai đỡ nổi chứ!” – Ném cho hắn một ánh nhìn tức tối, tôi cũng không biết phải nói gì. Lại tiếp tục im lặng.
Hắn cũng không nói thêm gì, mỗi đứa theo đuổi một ý nghĩ riêng. Không biết hắn đang suy nghĩ gì, còn tôi, tôi đang nghĩ có lẽ đã đến lúc chấm dứt mối quan hệ này, mặc dù tôi rất tiếc vì sẽ khó tìm được người khiến mình vui vẻ như trước nhưng tôi sẽ chọn tiếc nuối còn hơn phải đối mặt với một đống suy nghĩ và một đống rắc rối nếu chọn thích lại hắn. Con người tôi trước đây luôn thế, gặp chuyện là chọn trốn tránh, biết là không nên nhưng vẫn làm thế. Lười suy nghĩ và nhát gan – lâu lắm rồi mới có dịp gặp lại hai tính cách đáng ghét này của mình.
– Mình về đi – Tôi đề nghị, bởi ngồi đây, có hắn, tôi sẽ chẳng nghĩ được gì ra hồn và cũng không dám nói thẳng để chấm dứt quan hệ với hắn. “Mình sẽ nhắn tin cho hắn để chấm dứt vậy” – Tôi âm thầm nghĩ thế.
– Hãy suy nghĩ kĩ trước khi đưa ra câu trả lời và đừng trốn tránh tình cảm của mình! Mình về!
Trời! Tôi kinh hãi! Cái này có được gọi là hắn đang chặn đầu tôi không? Hình như hắn hiểu tôi hơn tôi vẫn nghĩ và điều này càng làm tôi sợ hơn. Đã nói tôi không cảm thấy an toàn trong các mối quan hệ và tôi sợ bị người khác nhìn thấu mình mà….
Hắn chở tôi về, im lặng. Tôi cứ nghĩ hắn sẽ tập kích tôi bằng tin nhắn trong suốt những ngày sau đó nhưng không, không hề có một tin nhắn nào cả. Thở phào nhẹ nhõm nhưng hình như, tôi có nuối tiếc và chút dỗi hờn thì phải, Tự nhiên thấy mình cũng không hiểu chính mình…
Kết thúc đợt thực tập, được nghỉ một tháng để ôn thi tốt nghiệp, tôi làm thêm cả ngày còn tối thì lao đầu vào học với hy vọng sẽ không để bản thân mình có thời gian suy nghĩ vẫn vơ. Thỉnh thoảng lúc học bài, trong vô thức tôi lại cầm điện thoại lên, để rồi sao đó lại giật mình liệng xuống như tránh ôn dịch. Lúc làm thêm lại vô tình nghĩ xem hắn đang làm gì rồi lắc đầu như thể mình đang bị “bệnh”. Hổng lẽ tôi đang nhớ hắn? Hắn thì có gì hay ho đâu, nói thích người ta rồi trốn biệt tăm biệt tích, vô trách nhiệm!!!
Hai ngày thi tốt nghiệp, tan thi ra là thấy hắn tại cổng trường, làm ngơ như không thấy hắn, lướt vội qua, leo lên xe buýt về mà sao thấy lòng xốn xang quá thể…Chẳng hiểu nổi chính mình. Trao tình cảm, dù là tình bạn hay tình yêu, không đúng người thì chính mình sẽ bị tổn thương, đã bị một lần không lẽ muốn bị lần hai? Trốn tránh những người khác gần 4 năm, không lẽ bây giờ phải đối mặt??? Mà hắn thì lại càng là đối tượng mình nên trốn kĩ hơn mới phải?? chị – em đấy!!! Nhưng………
– Mày rảnh không? gặp tao một lát, đang có chuyện cần thỉnh giáo mày, bây giờ.
– OK! Gặp mày tại quán cũ, 10 phút nữa tao có mặt.
Gọi cho nhỏ bạn thân. Đụng vào chuyện tình cảm, trí thông minh của tôi như chay đi đâu hết rồi. Bế tắc thì kiếm người gỡ vậy, gỡ một mình chỉ càng rối hơn thôi. Dù sao nó cũng biết hắn mà (3 đứa hay đi chung với nhau, thú thật là tôi chưa bao giờ đi với “trai” 1 mình, ngoại trừ hai đứa em trai ở nhà…).
– Mày nghĩ sao?
Sau một hồi tóm tắt diễn biến chính gắn gọn hết sức có thể, tôi trông chờ vào ” gia sư” – Tóc Xoăn của mình.
– Hắn thích mày thì tao thấy rõ lâu rồi, chỉ tại mày chậm tiêu hay nói đúng hơn mày không dám nghĩ tới những chuyện đó nên mới không biết thôi. Mày không thấy lần nào gặp ánh mắt hắn luôn hướng về mày hay sao? Nhiều lúc đi chung với nhau tao thấy mình giống như kì đà cản mũi vậy đó. Cứ tưởng hắn sẽ che giấu vì dù sao hai đứa mày là bà con, ai dè bà con xa lắc như vậy… Nhưng quan trọng là mày thấy sao? có thích hắn không? Có bao giờ mày nhớ đến hắn không?
– Ừ thì, cũng có nhớ. Thì đôi lúc tao cũng nhớ mày hay tụi thằng Tuấn, thằng Bình nhóm mình đó thôi. – Tôi trả lời nhát gừng nhưng hình như không tự tin lắm với câu trả lời của mình thì phải. Tôi thấy Tóc Xoăn nhìn mình chăm chú, vô thức tôi ngoảnh mặt sang hướng khác, lần đầu tiên, tôi trốn tránh ánh mắt nhỏ bạn thân và có lẽ tôi cũng đang trốn tránh chính mình. “Tất cả cũng chỉ tại hắn, tên chết tiệt!”
– Hỏi bản thân mày đi nhỏ! Xem thử mày có thấy có gì khác giữa hắn và những thằng con trai bạn mày không? Mà tao nghĩ mày cũng có câu trả lời rồi, chỉ là mày đang tìm cách trốn tránh và phủ nhận thôi.
– Tao…không biết nữa. Tao ghét những chuyện rắc rối. Hắn là bà con, là em họ tao, ở quê mình, chuyện này mà xảy ra thì cả dòng họ đều biết, đều phản đối đó mày. Tao không muốn ba má phải thất vọng, phải lo nghĩ nhiều về tao đâu mày…Cả thế giới hơn 6 tỉ người, đâu nhất thiết tao phải yêu lại hắn để rồi ôm lấy một mớ rắc rối vào người đâu.
– 6 tỉ người nhưng mấy người ở bên làm mày vui thật sự? làm mày thấy an tâm và nở nụ cười của chính mình không giả tạo??? – Đột nhiên Tóc Xoăn lên cao giọng. Tôi đã nói gì khiến nhỏ bức xúc vậy sao? Mọi ánh nhìn như đổ dồn vào 2 đứa và trong số đó có ánh nhìn của hắn thì phải? Hắn vào quán lúc nào vậy nhỉ???
– Mày nói nho nhỏ thôi. Tao…Tao thật sự không biết…
Tôi ngập ngừng và vô tình nhìn về phía bàn hắn. Trời ạ! không phải chứ! Nhìn lén người ta mà để người ta bắt gặp thì thật là…
– Hỏi trái tim mình đi, chuyện tình cảm tao không thích bàn ra bàn vô đâu mày, đừng để người khác ảnh hưởng tới suy nghĩ của mày. Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương. Hắn đã chìa tay ra, giờ chỉ còn quyết định của mày, một là nắm lấy, hai là buông xuôi. Nói thật, nhìn mày với hắn đẹp đôi lắm đấy. Những lúc bên hắn, tao thấy hình như nhỏ bạn vui tươi và can đảm của tao thời xưa như trở về. Mày hiểu ý tao chứ? Thôi tao về đây, tới giờ làm rồi. Mày về luôn không hay ngồi đây?
– Để tao ngồi một lát, mày về trước đi. – Không hiểu sao tôi tin hắn sẽ qua đây sau khi Tóc Xoăn đi vả hình như tôi cũng đang trông chờ vào điều đó.
– Ừm, có gì nhớ gọi cho tao. Hôm nào tụ tập tụi thằng Bình nhậu một bữa ôn chuyện xưa nha, lâu rồi nhóm mình không gặp
– Ừ. Để lúc nào tao hỏi tụi nó. Bye mày!
Tóc Xoăn vừa ra khỏi cửa quán, tôi vội ngó nghiêng về phía bàn hắn. Hắn đâu rồi?
– Phía trước nè! – Tiếng hắn đột ngột cất lên, vội vàng quay đầu lại, xấu hổ quá, tự nhiên bị hắn chọc quê một vố nhưng cảm thấy vui vui. Ặc, chẳng lẽ mình khùng rồi sao???…Đột nhiên tôi vùng vằng:
– Rãnh rỗi dzữ hen? bàn trống quá trời sao qua bàn..c.h.ị – Đang nói, bắt gặp cái nhíu mày không vui của hắn, tôi im re.
– Sao trốn tránh anh? Một tháng chưa đủ để em suy nghĩ hả?
– Tui…Biết trả lời sao đây, hình như tôi thích hắn thật rồi.
– Em cũng thích anh, đúng không?
– Dựa vào đâu mà nói zậy? tự tin quá hen!
Tôi nói mà không dám nhìn thẳng vào hắn. “Trời ạ! Sao hắn biết? tôi chỉ mới nhận ra đây thôi mà”. Thì ra, ẩn sâu cái vẻ ngoài hơi bị mạnh mẽ của mình, tôi cũng chỉ là một đứa con gái muốn yêu và được yêu!
– Dựa vào trực giác, dựa vào em đang trốn tránh mắt anh.
– Cái gì?
Quay mặt lại, tôi ngỡ ngàng…hắn! Sao hắn có thể cười một cách đáng ghét như thế? Sao trước đây tôi không nhận ra hắn “vô lại” như thế nhỉ? Có gì đáng cười đâu. Bực mình quá, tự nhiên bị ríu lưỡi zậy nè?
– Nếu không em nhìn thẳng vào anh, nói 4 chữ ” TÔI KHÔNG THÍCH ANH”, Anh sẽ không làm phiền hay xuất hiện trước mặt em nữa, chúng ta sẽ quay trở về điểm xuất phát của 4 năm trước.
– Tui..không… – Tôi lắp bắp…
Thừa nhận…đồng nghĩa với việc phải chuẩn bị đối mặt với rất nhiều chuyện…trốn tránh, mình sẽ trở thành kẻ hèn nhát, bao nhiêu người sẽ thất vọng, và hắn…liệu tôi có thể trở về như trước, xem như hắn chưa từng tồn tại hay không??? Suy nghĩ như bị đan xen, lần đầu tiên, giữa cảm giác và lí trí của tôi, hình như không có sự hài hòa thống nhất…
Giữa cái nóng bức của Sài Gòn, cái nhìn chăm chú của hắn, giữa những hỗn độn trong suy nghĩ của tôi, giai điệu bài hát bỗng dưng vang lên:
“Hay là mình cứ bất chấp hết yêu nhau đi
Hay để chắc chắn anh cứ lắng nghe tim muốn gì rồi nói cho em nghe
một câu thôi
1, 2 ,3, 5 anh có đánh rơi nhịp nào không?
…………………………..”
Có lẽ bài hát đã được phát ra từ lâu, chỉ là tôi không chú ý mà thôi. Nhưng mà đúng lúc thật. Một vài lần tôi thấy tim mình lạc nhịp khi nghĩ về hắn. Một vài lần, tôi nhận ra mình hay mỉm cười vu vơ khi nhớ về hắn. Thì ra tôi cũng thích hắn từ lâu, chỉ là tình cảm đó được tôi nhét vào thứ gọi là “tình chị em” thôi….
Lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt hắn, lần đầu tiên tôi nhận thấy ánh mắt hắn sáng như vậy và ánh mắt ấy đang nhìn tôi với cái nhìn thật hiền, cái nhìn khiến tôi thấy mình nhỏ bé, cái nhìn cho biết tôi đã và đang được yêu thương, trân trọng và chính cái nhìn ấy đã khiến tôi âm thầm quyết định từ bỏ chức vị “chị” nhiều đặc quyền đặc lợi để rồi có chút xíu không cam tâm để làm “em” của hắn. Ngoài kia, nắng đang trải dài và dòng người hối hả xuôi ngược, giữa cái nhìn chăm chú và hồi hộp của hắn, giữa nhịp tim đang đập rộn lên liên hồi của tôi, tôi nghe tiếng mình cất lên nhẹ nhàng như gió thoảng:
– Ừ. Em thích anh.
Thì ra, thừa nhận tình cảm của mình cũng không phải là chuyện khó khăn lắm.
– Anh biết. Cám ơn em.
Cám ơn? Cám ơn tôi cái gì cơ chứ? tôi thấy khó hiểu, ngước lên định hỏi hắn lại bắt gặp hắn đang cười, không phải là nụ cười đáng ghét như tôi từng rủa xả lúc trước mà là một nụ cười…trẻ con và hạnh phúc thì phải? Tôi có thể hiểu là hắn đang hạnh phúc vì tôi không? Tự nhiên tôi thấy mặt mình hình như đang nóng lên và bất giác cũng ngây ngô mỉm cười theo hắn quên mất ý định hỏi của mình. Hai đứa “bệnh” thật! Cứ nhìn nhau rồi cười.
Thật ra tôi có rất nhiều điều muốn hỏi hắn, muốn hỏi hắn cả tháng nay hắn làm gì mà không nhắn cho tôi dù chỉ một tin; muốn hỏi hắn đã suy xét cho kỹ càng về một tương lai đầy gian nan khi hai đứa yêu nhau chưa? Muốn rõ ràng hỏi hắn mức độ tình cảm trao ra cho mình là bao đầy, mấy sâu? Muốn hỏi hắn thật sự thích tôi từ khi nào…nhưng lại chẳng cất nổi thành lời. Thôi thì cứ một lần sống thật với tình cảm của mình để rồi ra sao thì ra. Đột nhiên tôi nhớ lại câu nói của gia sư Tóc Xoăn lúc nãy “Nút thắt thường có hai cách gỡ bỏ: một là tỉ mỉ ngồi tháo nó ra, hai là cắt đứt. Tình cảm cũng vậy, một là nắm chặt tay cùng nhau cố gắng, hai là buông tay để kết thúc yêu thương”
Tôi mỉm cười và bất giác nhận ra tay hắn đã nắm chặt tay tôi từ thuở nào…

Nó. Một con bé 22 tuổi. Hồn nhiên. Yêu thơ văn. Thích những con chữ. Giàu cảm xúc. Hay khóc. Ngốc nghếch. Trẻ con. Nhưng không hề muốn lớn.
Nó. Thích bám đuôi. Và cái đuôi thì luôn bị người ta "không thích". Thế nhưng, cuối cùng, nó cũng tìm ra người thích cái đuôi.
Ấy là Béo. Béo thường bảo nó: "Béo thích những người con gái nhẹ nhàng, mỏng manh như nó. Béo sẽ có cảm giác được che chở cho một ai đó".
Và nó tin lời Béo. Tin sái cổ. Tin nguyên vẹn.
***
Béo, 25 tuổi. Công việc ổn định. Ngoại hình dễ nhìn. Hơi béo. Thực ra, lúc quen nó, Béo "không béo". Phải nói là hơi gầy. Chả hiểu sao, từ lúc yêu nó, Béo cứ béo quay ra thôi. Còn nó lại còm đi. Mọi người hay đùa Béo ăn hết phần của nó rồi. Nó chả hiểu là thế nào. Cơ mà, lúc đầu nó cũng không thích Béo mập lên. Nhưng sau, thấy nhiều thịt, nó ôm lại thích. Cái thân hình mỏng manh của nó lọt thỏm trong vòng tay Béo. Và nó bỏ đi quan niệm "không thích người béo tí nào!".
Béo ít nói. Nếu không nói là trầm tính. Béo thường không bắt chuyện với ai bao giờ, nếu như họ không bắt chuyện trước. Và nó, cũng vậy. Béo thích nó trước. Cũng là người nói lời thích nó. Thế nhưng, cả quá trình, nó luôn là người "chủ động". Nó luôn chủ động hỏi chuyện, nghĩ ra đủ thứ chuyện trên đời để hỏi hay trêu ghẹo Béo. Nó thích đùa. Béo thường không nói, chỉ cười. Nhưng lại bị cuốn hút vào những câu chuyện vu vơ của nó từ lúc nào không biết. Chỉ đêm về, Béo mới dám nhắn tin nói nhớ nó, thích đi dạo cùng nó, thích nghe nó cười, nó nói. Nó mỉm cười hạnh phúc. Nó gửi cho Béo một cái icon thật dễ thương thể hiện nó không nhớ Béo, rồi nhăn nhở. Và Béo xấu hổ. Nó tiếp tục cười ha hả. Vậy đấy, nó cứ hay trêu Béo thế đấy. Cơ mà, Béo bảo, Béo thích.
Nó với Béo có duyên. Nó nghĩ thế. Béo cũng nói thế. Bốn năm đại học, nó chơi thân nhất với một cô bạn. Có lần, cũng là lần đầu, nó về nhà cô bạn ấy. Nó biết Béo trong bữa cơm đông đủ gia đình cô bạn ấy. Thực ra lúc ấy, chỉ có Béo để ý nó, nó không hề chú ý đến Béo. Béo quá ít nói. Khác với tất cả những anh bạn trong bữa cơm ấy, dù muốn hay không muốn quen nó, chỉ có Béo là chẳng nói gì với nó. Cũng không xin số nó luôn. Chiều, nó đi chơi biển. Háo hức lắm. Lần đầu được đi biển. Nó đi cùng hội với Béo. Béo chở nó. Béo chẳng nói gì. Thấy Béo không nói gì, nó cũng im tịt. Chả hiểu sao, bình thường đi với người lạ, nó cũng "chẳng để miệng ăn da non", mà đi với Béo, nó cấm khẩu luôn. Đến biển, nó sà vào lòng biển, xoa xoa, hôn hôn hít hít rồi toe toét. Biển đáng yêu thật đấy. Nắm tay cô bạn thân, nó tung tăng chạy trên bãi cát dài, thả hồn cùng sóng, để sóng cuốn đi đâu không biết nữa. Bao nhiêu muộn phiền, tan hết. Béo không xuống tắm. Béo ở trên bãi cát ngắm nó. Nó có biết đâu. Cứ hồn nhiên như bản tính của nó thôi. Mãi về sau, khi yêu rồi, Béo mới nói, hôm đó Béo có việc phải lên Hà Nội gấp, nhưng Béo muốn ở lại vì nó, muốn nhìn nó thôi, nên đã ở lại, chở nó đi biển cùng mọi người. Hôm đó, 12h đêm, Béo bắt xe không được, gần sáng mới đến Hà Nội. Nhưng đổi lại, Béo thấy nó, được nhìn nó nô với sóng. Béo bảo nó hồn nhiên và tinh khôi quá. Béo thích con gái mặc váy trắng. Và béo thích nó từ đấy. Béo muốn che chở cho nó. Đấy là bí mật thứ nhất. Béo bảo nó thế.
Lên Hà Nội. Nó gặp lại Béo. Thật tình cờ. Béo ngồi cạnh nó, trong một quán nước liêu xiêu của một chị mà nó quen. Béo hỏi nó nhớ Béo là ai không. Nó cố vắt óc. Rồi cười trừ "Có ạ". Thực ra lúc ấy, nó đang mơ màng nghĩ nó gặp Béo lúc nào nhỉ, dù rất quen. Nó còn cái tật xấu hay quên mà sau này, Béo giận suốt. Nhưng kệ, nó vẫn cứ hay quên đấy. Cho Béo ghét. Đố Béo ghét được nó luôn. Rồi Béo bảo nó có về đi biển nữa không?. Nó buột miệng "Có chứ ạ". Và nó nhớ ra Béo rồi. Cái anh chàng trông thư sinh, mặt mũi trắng trẻo chở nó suốt đoạn đường gần 10km ra biển mà không nói câu gì. Nó tự hỏi :"Sao lại gặp Béo ở đây nhỉ?". Mà kệ, gặp cũng có sao. Chỉ là nó hơi ngại, không dám ăn. Chắc Béo hiểu ý, tự lấy đồ bóc hết rồi đưa hoa quả tận tay nó. Nó cầm đút thỏm vào miệng. Như với bạn bè. Chẳng biết ngại là gì. Rồi tự hỏi: "Liệu nó có vô duyên quá không nhỉ?". Nghĩ vậy đấy, nhưng vẫn ăn. Tính nó tự nhiên thế quen rồi. Tối hôm ấy, Béo bảo để Béo chở nó về, nó không chịu. Rồi Béo lần face nó. Không quá khó khi Béo có cô bạn thân nó là bạn chung. Béo inb cho nó. Nó không trả lời. Nhưng Béo vẫn inb. Vào một hôm buồn, thấy Béo inbox, tự nhiên nó trả lời. Như một đứa trẻ bị tủi thân đến tột độ, nó òa kể cho Béo nghe nó đang gặp chuyện gì. Béo dỗ dành nó. An ủi nó. Có cái gì đó khiến nó cảm thấy Béo hiểu nó. Và từ đấy, những mẩu chuyện không đầu đuôi, những mớ cảm xúc miên man hỗn độn cứ kéo dài cuộc trò chuyện hết đêm này đến đêm khác của nó với Béo. Chat với nó quen, tự nhiên Béo nói nhiều lắm cơ. Béo kể cho nó nghe thật nhiều chuyện Béo chẳng nói với ai bao giờ. Nó thích thú vì điều ấy. Nó thích giữ những "bí mật" hộ Béo. Để rồi sau mỗi cuộc chat hay "nấu cháo điện thoại", nó luôn lăn ra ngủ quên lúc nào không biết. Béo gọi mãi không trả lời. Hôm sau, Béo cười, chẳng giận bao giờ. Béo cứ âm thầm quan tâm nó từng ngày như thế. Béo rủ nó đi chơi, xem phim. Béo đưa nó lang thang khắp nơi nó muốn. Chỉ cần nó thích, hôm sau Béo sẽ qua dẫn nó đi bằng được. Nó biết Béo thích nó. Nhưng không dám nói. Nó cũng mến Béo. Nhưng chỉ là mến thôi. Nó không dám thích. Nó sợ. Sợ một lần nữa bị tổn thương. Sợ một lần nữa phải học cách quên. Nó không cho phép mình yếu lòng. Nhưng rồi, những phút giây đứng trên cầu Long Biên lộng gió, những lúc Béo khẽ khoác áo cho nó khi tiết trời thu se lạnh, những lúc hai đứa cứ thi xem đứa nào hét to hơn trên cầu Thăng Long, những lúc Béo chợt lưu luyến nó khi chở nó về khiến nó lại muốn cùng Béo đi một con đường nào đấy, cứ đi mãi đi mãi thôi, không muốn về. Không có điểm kết thúc, cũng không cần biết đã bắt đầu từ đâu nữa. Phải quên đi một người và đến với một người mới, một cảm giác mới, một thói quen mới, thật không dễ dàng gì. Béo làm nó rung động. Nhưng nó chưa sẵn sàng.
Thời điểm nó quen Béo là thời điểm nó chia tay gấu được vài tháng. Mọi thứ còn hoang mang, vụn vỡ lắm. Như tâm trạng của biết bao cô gái mới lớn khác. Nó không muốn yêu ai. Sợ bắt đầu. Sợ kết thúc. Không tin đàn ông. Khóc. Triền miên nó khóc. Nó tự tạo ra vỏ bọc bảo vệ bản thân. Khi Béo đến, nó có nói chuyện. Nhưng khép chặt lòng mình. Béo không giống những người đàn ông khác, cứ tìm cách mở trái tim nó bằng được. Béo nhẹ nhàng, điềm đạm sưởi ấm nó. Và làm nó cảm thấy dễ chịu. Đến bản thân nó, cũng không rõ, trái tim nó, tự mở từ bao giờ, có hình Béo trong đó. Nhưng nó kiên quyết không nhận lời.
Cho đến cái ngày sinh nhật năm ngoái của nó, Béo đưa nó đi biển. Nó bất ngờ. Béo bảo Béo nhớ có lần nó bảo thích được tổ chức sinh nhật ở biển. Nó không nhớ đã nói thế với Béo lúc nào. Chỉ thấy vui. Đi kèm hạnh phúc. Béo đưa nó đi dọc bờ biển. Trăng hôm đó vằng vặc. Tròn vạnh. Biển đêm đẹp quá. Như một bức tranh thủy mặc. Nó tự trách mình không là một họa sỹ, để ghi lại được khoảnh khắc ấy. Nhưng vội quên ngay chuyện đó, nó đang ở bên Béo. Hiện tại. Nó thấy tim đập. Và nó đang sợ. Nó sợ cái cảm giác mình lại ngốc nghếch thêm một lần nữa. Nhưng nó lại không thể cưỡng lại được sự dịu dàng và ấm áp đến ngọt ngào của Béo. Béo nhẹ nhàng ôm nó vào lòng. Ghì chặt. Lần đầu tiên nó thấy Béo mạnh mẽ đến thế. Nó muốn vùng ra. Nhưng không thể. Vòng tay Béo quá chặt. "Yên nào, đừng chạy đi đâu nữa, hãy để Béo ôm Sún một chút thôi, được không?". Nó không cựa quậy. Và từ từ, nó thấy tim mình mềm nhũn. Đầu nó ngả vào ngực Béo tự lúc nào. Béo thì thầm vào tai nó: "Đừng bướng bỉnh nữa nhé, để Béo chăm sóc cho Sún, làm bạn gái Béo nhé". "Sún không trả lời là đồng ý rồi nhé". "Ơ, ơ...". "Không ơ gì cả, không nói là nhận lời rồi. Từ bây giờ Sún là của Béo, phải nghe lời Béo nhé".
Thế là hai đứa là một đôi. Một đôi đúng nghĩa. Và hoàn hảo về mọi thứ. Như một âm một dương. Như bù trừ. Như hoàn hảo. Như sự ghen tỵ của mọi người.
Béo thông minh. Nó ngốc nghếch. Béo ham ăn. Nó lại gảnh gót. Béo quá trầm. Nó thì quá ồn ào. Béo sợ sách vở. Nó lại suốt ngày đọc sách, mê các loại tiểu thuyết, từ ngôn tình đến trinh thám. Béo sợ nước mắt. Nó khóc suốt ngày. Béo sợ mỗi khi nó giận. Biết vậy, nó được đà, giận nhiều hơn,..Dù thế nào, Béo vẫn chiều nó, thương nó, yêu nó vô hạn. Béo không bao giờ chấp nhặt những chuyện đó, cho đến khi nó lớn. Béo bảo thế. Có khi nó giận, Béo dưới nhà chờ nó bốn, năm tiếng, có khi đứng mưa, đến khi nó chịu xuống gặp mới thôi. Có khi lại lẽo đẽo dắt xe máy theo nó ba, bốn cây số vì nó không chịu lên xe ngồi, làm ai cũng nhìn, tưởng hỏng xe. Có nhiều lần còn bật khóc vì sự bướng bỉnh của nó...
Béo bảo nó không thương Béo, không yêu Béo. Không phải thế. Nó òa khóc. Khóc như bị ai mắng. Béo lại ôm nó vào lòng: "Thôi nào, ngoan nào, sao lại khóc, anh có giận Sún đâu mà. Không giận. Không giận". "Sún xin lỗi anh Béo, lần sau không cáu, không dỗi với anh Béo nữa". "Ừ, rồi, chùi hết nước mũi ra áo anh Béo rồi nàyy..". Nó mếu máo: "Kệ anh".
Thế đấy. Béo đã bên nó như thế đấy. Yêu thương nó như thế đấy. Béo bảo nó là "cái đuôi" Béo thích nhất. Đi đâu Béo cũng cho nó đi. Từ liên hoan đến đám cưới, đến các loại tiệc tùng công ty, đến về quê. Bạn bè Béo ai cũng quen mặt nó. Béo bảo: "Sau có làm cô dâu của Béo, cho đỡ bỡ ngỡ". Nó cười toe. Đấm ngực Béo liên hồi. Béo bảo đợi nó học xong, công việc ổn định, trưởng thành thêm một chút để Béo đỡ phải dỗ thì "chúng mình lấy nhau". Nó nghe mà mủi lòng. Nhiều khi ngồi một mình, lại lấy ảnh hai đứa chụp ra rồi cười thầm. Béo sẽ là bến đỗ, là chỗ dựa yên bình nhất trong cuộc đời nó...
22 tuổi. Tin vào một lời hứa. Như thế có là quá ngây thơ???
Một tháng gần đây, nó thấy Béo quan tâm nó ít đi. Béo bảo bận đi công tác, về sẽ đền cho nó. Hôm ấy, Béo đi công tác về. Biết tin, từ chỗ làm thêm về, nó nhớ Béo và quyết định đi bus thẳng lên chỗ Béo làm để lát Béo đưa nó về luôn. Trên bus, nó nghĩ Béo sẽ bất ngờ lắm, vui lắm. Nó còn mang bánh nó tự làm cho béo nữa. Nó không gọi điện. Cố tạo bất ngờ bằng cách đợi ở cổng. Và nó không tài nào thuyết phục bản thân tin được, sẽ không tin được Béo thay đổi nếu không vô tình thấy Béo đi cùng một chị nào đó từ công ty ra và vừa ôm chị ấy vừa cười tình tứ. Tại sao? Tại sao lại thế? Nó cố nghĩ là đồng nghiệp thôi. Nhưng nước mắt đã chực ứa ra. Nó muốn chạy đến mà cào cấu cắn xé, đấm cho Béo một trận nên thân, rồi hỏi cho ra nhẽ. Nhưng nó đã không làm thế. Nước mắt nó ướt nhòe hai má. Nó ngồi sụp xuống. Nó khóc òa như một đứa trẻ. Mặc kệ người đi đường nhìn. Hôm đó, nó về nhà, nằm vật xuống giường với đôi mắt sưng húp và đỏ sọng. Nó đã hiểu vì sao Béo đi công tác mà dành ít thời gian cho nó rồi. Vậy mà nó chỉ biết tin hết lòng.
Nó tắt điện thoại. Chặn facebook, hủy zalo. Mấy ngày, nó bỏ học, xin nghỉ làm thêm. Béo điên cuồng tìm nó. Cuối cùng, Béo thấy nó nằm dài ở nhà, khóa cửa ngoài. Nó cố làm thế. Lúc đầu Béo cũng nghĩ nó đã đi đâu. Nhưng Béo biết, nó sợ cô đơn, sợ ma, sợ đủ thứ, nó sẽ không đi đâu một mình. Béo xót xa thấy nó người rộc đi, bơ phờ, mệt mỏi. Béo đến bên giường, vuốt tóc nó. Béo nói: "Có chuyện gì vậy, nói Béo nghe được không?". Nó chỉ khóc. "Béo đi công tác lâu quá, Sún giận Béo à? Béo xin lỗi. Béo về rồi đây. Đừng khóc nữa nào". Nó vẫn chỉ khóc. Béo xốc nó dậy, ôm vào lòng. Đến lúc này, nó đã không chịu nổi nữa rồi. Nó hẩy mạnh tay Béo ra. Nó ném ánh nhìn căm thù vào Béo. Béo lặng lẽ nhìn nó mở máy, mở đoạn chat của Béo với chị chính hôm trước Béo khoác tay mà chưa kịp xóa. Béo còn nói muốn lấy chị ấy. Sét đánh ngang tim nó. Nó thấy tim mình như ngừng đập. Đau xé. Tuyệt vọng. Căm hận. Uất ức. Nó đúng là con ngốc. Béo chỉ nhìn nó: "Mẹ anh bị bệnh, cần phẫu thuật gấp. Anh không đủ tiền. Cô ấy nói sẽ giúp anh nếu bọn anh tiến hành đám cưới. Cô ấy yêu anh ngay từ khi anh vào công ty rồi". "Anh xin lỗi. Anh xin lỗi. Anh là thằng đàn ông tồi. Anh đã suy nghĩ cả tháng qua. Anh không che chở được cho Sún. Sún quên anh đi. Anh không còn lựa chọn nào khác. Sẽ có người thay anh chăm sóc cho Sún". "Anh cút đi. Để tôi yên. Cút đi, đồ giả dối". Nó nấc lên: "Anh định giấu tôi đến bao giờ, đến khi anh đám cưới rồi mời tôi đến ăn cỗ à? Tại sao không nói với tôi chuyện mẹ anh bị bệnh? Tại sao lại bỏ tôi? Tại sao lại đối xử với tôi như thế? Đã hứa bên tôi cơ mà, hứa bên tôi cả đời cơ mà". Nó khóc đến lịm đi.
Lúc tỉnh dậy, hoang mang, sợ hãi, không còn anh, chỉ có một mảnh giấy trong tay nó: "Anh nợ em một lời hứa. Kiếp sau, anh nhất định sẽ trả. Em là người duy nhất anh yêu".
Làm sao? Biết phải làm sao đây? Tôi ngu ngốc thế chưa đủ sao còn bắt tôi tin đến kiếp sau nữa...
22 tuổi, chưa phải là già, nhưng cũng không còn trẻ, không còn rảnh rỗi để mà chơi "trốn tìm" với tình yêu nữa rồi. Không thể cứ tìm người này, lại tìm người kia được nữa...
***
Bây giờ, khi đã qua một năm, tôi không biết anh có hạnh phúc hay không, chỉ nghe nói, anh sắp có con, là con trai. Mẹ anh cũng khỏi rồi. Tôi mừng cho anh. Tôi không còn giận anh nữa, nhưng tim vẫn còn đau nhói khi nghĩ về anh.Tôi trách anh sao lại độc địa rời bỏ tôi như thế mà không nói lời nào với tôi. Mẩu giấy anh viết, tôi vẫn giữ. Ngày hôm nay, tôi viết, tôi không khóc, không còn sự ngốc nghếch bồng bột của cái tuổi 22, chênh vênh trước lúc mới ra trường như thế nữa. Công việc của tôi giờ đã ổn định, nhưng tình cảm thì không biết bao giờ tôi mới thấy màu hạnh phúc nữa...
...
Vậy đấy, có những người rất yêu nhau, vượt qua bao khó khăn để ở bên nhau, nhưng cuối cùng lại không phải "bến đỗ" của nhau. Người yêu bạn nhất không quan trọng, quan trọng ai sẽ là người đi cùng bạn hết cuộc đời. Người đi cùng bạn cả con đường, đôi khi không là người dành tình cảm cho bạn nhiều nhất, nhưng lại đến đúng thời điểm nhất.

Giới Trẻ

{picture#http://1.bp.blogspot.com/-gY83jWha-nY/VgDPqpsl5yI/AAAAAAAAAIY/FLHp5HWW0p0/s1600/FB_IMG_1442893583959.jpg} Cập nhật liên tục các hình ảnh gái xinh hot nhất hiện nay. Tổng hợp hot girl da trắng, mặt xinh sexy khoe ngực khủng. Hot girl 9x khoe vẻ đẹp sexy gợi cảm và đây là cõi thiên thai cực sướng tại noisoc.com {facebook#http://www.facebook.com/khu18biz.ga} {twitter#http://twitter.com} {google#http://google.com} {pinterest#http://pinterest.com} {youtube#http://youtube.com}
Powered by Blogger.